TINH HOA HỘI TỤ
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Hạnh phúc tự tạo

Go down

Hạnh phúc tự tạo Empty Hạnh phúc tự tạo

Bài gửi by mercury hydragyrum Sat Nov 26, 2011 12:01 pm

Hai chữ “hạnh phúc”, không phải cứ nói ra là được. Đơn giản, hạnh phúc không thể nghe, mà phải là cảm nhận.

Tôi có một người bạn. Cô vui vẻ, nói nhiều, cũng cười nhiều. Cô hay kể chuyện của mình. Từ những câu chuyện cô kể, tôi có thể đơn giản kết luận cô hạnh phúc đến bao nhiêu.

Cô hay bắt đầu câu chuyện bằng câu nói: “Tớ vui lắm”, hoặc “Tớ hạnh phúc lắm”. Cô cho tôi biết bố mẹ của mình vui tính ra sao, người chị của mình tuyệt vời thế nào, rồi mấy-ông-anh-đủ-kiểu luôn quan tâm mình hết mực. Ngay cả chuyện bạn bè cũng vậy – trong khi tôi cũng là một người bạn của cô, mà không hề biết được cô lại có nhiều bạn và tuyệt vời đến vậy. Nhưng sau thời gian dài, cảm giác của tôi dần thay đổi: từ vui vẻ lắng nghe, đến ghen tị, đến băn khoăn, và cuối cùng là chán nản. Tại sao lại là chán nản ư? Vì thứ hạnh phúc luôn thường trực trên bờ môi cô, thực chất lại đầy ảo tưởng và giả tạo.

“Bố mẹ tớ trẻ con lắm ý! Có cái điều khiển ti vi cũng tranh nhau suốt thôi. Mà tranh với nhau được rồi, lại gọi điện làm phiền tớ, bắt tớ phân xử!” – Giọng cô có vẻ than vãn nhưng gương mặt không dấu nổi niềm tự hào.

“Chị tớ phiền phức lắm. Tớ đã bảo tớ không cần mà cứ hay nhét thêm tiền vào ví tớ….”

“Anh họ tớ buồn cười lắm. Đang làm việc cứ nhắn tin cho tớ. Bị sếp mắng cho một trận, lại đau khổ rủ tớ đi ăn chân gà nướng bắt đền….”

“Anh tớ ở bên Anh. Chả biết giờ giấc gì, cứ nhè lúc Việt Nam đang nửa đêm thì gọi điện, lúc nào cũng nói liền mấy tiếng, hôm sau mắt tớ sưng húp cả lên…”

Cô vốn không có anh trai, mà chẳng hiểu đâu nhiều ông anh thân thiết và quan tâm như thế? Tôi có thắc mắc thì cô bảo, anh họ nội, anh họ ngoại, anh hàng xóm, anh của bạn, bạn của chị…tôi nhớ không hết.

Những người bạn của cô cũng tuyệt vời chẳng kém. Nếu người nào đó mới quen biết với cô, chắc sẽ chết ngập trong những cái tên cùng cảm giác ngưỡng mộ và ghen tị mất.

Nhưng có ai đã nói rằng “Mọi thứ chỉ được chứng minh bằng hành động” chưa nhỉ? Chỉ khi cô gặp rắc rối, người ta mới thấy cô chỉ là người bình thường cô độc như ai.

Một lần cô phải chuyển nhà trọ gấp, tìm loạn lên không được nhà. Tôi bảo cô thử nhờ mấy ông anh, mấy người bạn thân đi tìm thử xem, thì cô bảo ai cũng bận, với lại không muốn làm phiền (?) Thế là mình tôi hì hục nắng nôi cùng cô tìm nhà. Đến lúc chuyển, đồ đạc cồng kềnh, cũng đành vừa thuê người, vừa tự chuyển, dần dần từng thứ một. Mấy người bạn thân, mấy ông anh bà chị kia cũng biệt tăm.

Mãi thì cũng có dịp về quê cô chơi. Một người xa lạ như tôi còn cảm giác được bố mẹ cô có nhiều lo nghĩ, và cũng có chút lục đục nhỏ, thì tại sao một đứa con sống bao năm trong gia đình như cô lại không hề cảm nhận được ra? Tất nhiên chỉ có một giải đáp: Cô chỉ tự tạo ra những câu chuyện ấy, hoặc là cố tình nhìn nó theo cách của mình thôi.

Tôi vẫn làm bạn với cô. Chỉ là, mỗi khi cô tiếp tục mấy câu chuyện đầy màu hồng ấy, là tôi lại nhẹ nhàng chuyển đề tài. Thứ tôi cần là thật tâm chia sẻ, chứ không phải làm một thính giả lắng nghe tiểu thuyết trên đài.

Suy nghĩ lạc quan là tốt, nhưng tự dối lòng dối người như vậy chỉ làm cho mình thêm trở nên nực cười trước mắt người khác thôi. Hai chữ “hạnh phúc”, không phải cứ nói ra là được.

Đơn giản, hạnh phúc không thể nghe, mà phải là cảm nhận
mercury hydragyrum
mercury hydragyrum
Nguyễn Thị Thảo Vy
Nguyễn Thị Thảo Vy

Tổng số bài gửi : 262
Join date : 05/11/2011
Age : 27

Về Đầu Trang Go down

Về Đầu Trang

- Similar topics

 
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết